Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010


                                                                                   


 Bởi lãng quên có hoa sữa trên đời,

Nên giật mình trước mùi thơm hoa sữa!

Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở,

Đến vô tri như cũng tỏa hương trời.

Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi,

Hoa hoá vàng và tàn đi rất vội.

Không biết yêu thương mình đấy cũng là tội lỗi,

Yêu thương kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình.


Sợ người ta không gọi đúng tên mình,

Hoa hiến đến cạn nguồn hương trinh bạch.

Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt,

Người chỉ nhắc tới hoa kia khi nhớ đến hương này.

Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì,

Lấy vạt áo tôi bọc về hương quý,

Lấy vô nghĩa chờ ru lòng đau vô lý,

Nhưng biết lấy gì khuyên được tình si...

Mãi mãi xa xôi em sẽ hoá vô tình

Những cánh hoa không tìm ra chốn đậu

Những hồn hương chẳng còn nơi ẩn náu

Lang thang thơm khắp ngõ tối vỉa hè

Em đã đi em trở lại làm gì

Khi chút bóng vô tâm cũng không còn tên nữa

Một thời xanh là mấy lần dang dở

Là mấy lần lầm lỡ với mê si

Ngắt một chùm hoa hoa sữa tiễn em đi

Có thể ngày mai chẳng nhớ chi người cũ

Em chớ quên tấm chung tình hoa sữa

Hoa nguôi thơm nhựa vẫn ứa đầu cành